Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết.Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế.Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà.Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai.Mọi thứ vẫn như thế.Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người.Mấy con hổ cũng thế.Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin.Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ.