Rồi hắn biến đi đâu đó.Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống.Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng.Mà tôi đã làm gì có những cái đó.Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì.Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi.Không biết thì khó trách.Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên.
