Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười.Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng.Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo.Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.Ông bảo: Em nói tiếp đi.Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.