Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày.Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình.May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu.Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp.Và tha thứ cho những cái không hay của nàng.Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác.Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn.Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác.Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt.