Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn.Là ích kỷ, rất ích kỷ.Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con.Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng.- Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản.Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình.Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa.Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.