Lại về nhà bác ôn thi.Nhưng như thế là em còn muốn.Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông.Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống.Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh.Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác.Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ.Dù không bao giờ có tận cùng.Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian.