Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.Nhưng như thế chưa đủ.Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con.Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ.Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu.Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ.Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó.Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống.