Bạn có một danh xưng, một quá khứ, một hoàn cảnh sống và một tương lai.Tôi vẫn ý thức trọn vẹn, nhưng không còn suy nghĩ nữa.Sự náo động tâm trí quay lại; tĩnh lặng mất đi.Xúc cảm nảy sinh ở chỗ mà tâm trí và thân xác gặp gỡ nhau.bạn chính là thân xác của bạn.Bởi vì chúng ta sống trong một nền văn hóa tâm trí thống trị như thế, cho nên hầu hết nghệ thuật, kiến trúc, âm nhạc, và văn chương đều thiếu vắng cái đẹp, thiếu vắng tinh hoa nộii tại, chỉ trừ rất ít ngoại lệ.Nếu không có sự chuyển biến sâu sắc trong ý thức nhân loại, thì đau khổ của thế gian này là hố thẳm không đáng.Đó là điểm chú ý của bạn.Một khi bạn xây dựng một lý thuyết, thật không khó cho lắm để tìm thấy chứng cứ nhằm bênh vực nó, ít ra cho đến khi xuất hiện một lý thuyết khác.Mọi thức còn sót lại lúc ấy chính là cảm nhận toàn triệt về sự hiện trú hay về “sư hiện hữu”, và cơ thể nội tại sẽ không còn có biên giới nào nữa.