Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông.Thi thoảng chúng bay rợp trời.Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn.Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập.Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình.Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng…Bác vòng sang phía trái tôi.Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.