Bạn lại chán ghét cái sự ngồi.Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình.Nhưng đặt mục tiêu rồi.Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế.Nhà văn ngồi lại một mình.Chả muốn viết tí nào.Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả.Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một.Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn…Nhưng họ sống không bình thường.