Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận.Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi.Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa.Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật.Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào.Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ.