Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.Thất vọng, tụt giá rồi.Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.Tôi thì cất lại trong đầu.Những thứ đáng ghét nhất.Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy.Bố xuống đường đi bộ về trước.Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng.
