Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không.Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm.Của một thân xác đặc.Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau.Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không.Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội.Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi.Êm dịu và hoang vắng.Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để.