Bất kỳ ai ngồi cao trên nấc thang nghề nghiệp đều chỉ huy những việc nhỏ nhặt riêng của mình, kể cả bữa trưa.Cháu đang đùa đấy à, Jonathan! Con người có thể đánh lừa cảm xúc của họ.Mọi người sẽ thấy ngay thủ đoạn của bạn.Nào, hãy ném phi tiêu vào bản đồ đó.Nhưng hãy gọi lại cho tôi.Nhưng tôi rất thích.Ông cũng sẽ phán đoán vấn đề mà phần lớn chúng ta vẫn đang tranh cãi: Tớ nên gọi điện thoại hay gửi thư điện tử cho anh ấy?, Tôi nên gửi thư điện tử hay gọi điện thoại cho cô ấy? Tóm lại, khi nào gọi điện thì phù hợp, và khi nào gửi thư điện tử thì phù hợp? Có những điều được nói ra thì tốt hơn, có những điều lại tốt hơn khi người ta đọc chúng.Giả sử bạn lẻn vào văn phòng với nụ cười giống như một quả chuối to đang gang mồm bạn từ tai này đến tai kia và nói, CẢM ƠN ĐÃ DÀNH THỜI GIAN CHO CHÚNG TÔI, THƯA KHÁCH HÀNG ĐẦY TIỀM NĂNG! Cô ấy sẽ nghĩ gì nhỉ?Bà ấy thậm chí không nhận thức được cả điều đã rõ ràng lúc đầu bạn căng thẳng đến mức nào và nụ cười của bà đã làm tan biến sự căng thẳng như thế nào.Walter cười lớn và nói như kiểu tố cáo, Này, một trong số các bạn đáng nhẽ đã phải gọi tôi và nói, Vào đây đi, chao ôi! Mọi người đều cười, Walter là người vui vẻ nhất.
