Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc.Úi chà! Chơi trò này tí đã chán.Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ.Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu).Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống.Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được.Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.
