Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man…Theo một cách của riêng em.Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo:Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo.Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi.Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo.Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết.