Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn.Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc.Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực.Tôi bảo: Chào chú.Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau.Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận.Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí.