Ông dắt chúng đi chơi, kể chuyện cho chúng nghe, đùa với chúng, và viết bài thơ bất hủ "Giờ của con nít" để tả cảnh thân mật với trẻ.Anh đã phải làm nó thì tại sao không vui vẻ mà làm? Sao không tưởng tượng rằng mỗi khi anh kéo chuông, là anh đóng vai trò trên sân khấu và có nhiều khán giả ngó anh? Mà nghĩ kỹ, việc anh làm đó cũng tức cười, khác chi một trò hề trên sân khấu.Tốt hơn mình nên học thêm tiếng này rồi tìm chỗ khác vậy.Suốt một trăm hải lý ở chung quanh không có một sinh vật nào hết.Tôi yên ổn làm ở đó cho đến chiến tranh, tiệm phải đóng cửa.Chỉ chuyên tâm kiếm sự kiện thôi.Tôi xin kể ra đây trường hợp đã khiến nhà thương Boston mở lớp học nầy:Năm ba mươi tuổi, ông được cử vào Hội đồng lập pháp Tiểu bang Nữu Ước.Tôi đã sống 20 năm trong những nhà không phòng tắm, không máy nước.Đọc những sách triết lý viết từ thế kỷ 17, ta thấy thiệt chán: văn trừu tượng quá, nghiêm quá, gọn quá, bắt ta phải suy nghĩ nhiều quá.
