Trước kia óc tôi quay cuồng, có nghĩ ngợi gì được đâu.Nhưng mỗi vấn để đưa ra, phải quyết định rồi mới qua vấn đề khác.Nỗi cô đơn của lòng tôi tự nhiên biến mất.Về sau thất vọng quá, nên trong những bữa tiệc, tôi luôn luôn cố tình xin người bên kể cho nghe những kinh nghiệm, lí tưởng và dự định về tương lai của họ.Mà có lẽ họ cũng sợ quá thiệt.Chú ý với lo lắng khác nhau ra sao? Tôi xin giảng: Một lần đi ngang qua một con đường đông ngẹt xe cộ ở Nữu Ước, tôi phải để ý tới cử động của tôi, nhưng tôi không lo.Mong được lời an ủi thì không phải đọc lời thuyết giáo.Nhưng mỗi vấn để đưa ra, phải quyết định rồi mới qua vấn đề khác.Nhà kinh tế trứ danh John Stuart Mill nói: "Không có gì thiệt hại cho xã hội bằng trong kỹ nghệ, có nhiều người không hợp với nghề của họ" Đúng.Trước khi thắng được nó, tôi sống 11 năm trong cảnh địa ngục mà tôi tự giam vào.