Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn.Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi.Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình.Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn.Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.Hai là bạn viết cái chuyện này.Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.Cái vực của sự hỗn độn.Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó.
