Viết là một lao động kỳ diệu.Này, mày bóc cho chú bao thuốc.Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức.Mình được khóc cho mình.Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết.Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp.Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo:Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu.Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi.Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ.
