(à, phải! Hãng ông giàu nhất, mạnh nhất.Được bạn tin cậy, nó phỉnh mũi ra và có lẽ gắng sức để được xứng đáng lòng tin đó".Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng.Phương pháp đó có nên thi hành trong những giao thiệp về thương mãi không? Thì đây, ta hãy xét tới trường hợp của ông Henry G.Abraham Lincoln nghiệm rằng phần nhiều người ta biết an phận mà được sung sướng.Cho nên người ta trốn mày hết: không ai chỉ bảo chi cho mày hết, vì vô ích.Chưa dứt lời thì Von Bulow đã tự biết mình lỡ lời.Bức thư đó làm cho tôi thấy tôi quan trọng.Nhà xuất bản khen nó, là đủ rồi! Có người nhận là nó có tài rồi! Nó sung sướng tới nỗi nó đi lang thang ngoài phố, hai hàng lệ ròng ròng trên má.Cha ngửng lên, giọng bất bình hỏi: "Cái gì?".
