Hồi đó ông Eastman xây một âm nhạc học đường và một nhà hát để báo hiếu cho mẹ.Cuống họng tôi như cái bàn nạo dừa.Cho nên ba tuần sau, tôi lại thăm ông, sẵn nụ cười trên môi.Nghe thấy chúng tôi cãi cọ nhau, một người bán hàng khác chạy lại, chêm vào: Bộ đồ màu đen nào, lúc mới đầu cũng hơi thôi ra như vậy, không thể tránh được.Ông chỉ khoe sự thành công mênh mông của ông thôi, như vậy là làm cho tôi cảm thấy địa vị thấp kém của tôi, ông biết chưa?).Chúng tôi không quên ông.Họ cho quay một cuộn phim đem chiếu trong hàng trăm nhà buôn lớn: Những người bán hàng coi phim và hiểu ngay những điều nên làm và không nên làm trong nghề của họ.Bạn hoài nghi ư? Càng tốt! Tôi yêu những người hoài nghi.Chỉ có thể nói khào khào, nho nhỏ, không ai nghe rõ được cả.Tôi được thêm một khách hàng nữa mà bà ta được nhiều trứng thêm vì gà đẻ nhiều hơn.