Còn lý trí, nó chỉ giữ trong đời ta một chỗ nhỏ nhoi.Tôi có thể kể Pascal, La Bruyere (triết gia pháp thế kỷ 17) và Emerson (triết gia Mỹ thế kỷ 18).Tôi đề nghị với bạn, mới đầu nên in ít như vậy.Loại sách để học đó ở Luân Đôn không thiếu gì.Như trên tôi đã nói, sự tiếp tế thời gian có chỗ này quý nhất, là ta không thể tiêu non nó được.Tôi biết có những người cứ đọc, đọc như người ta uống rượu.Hỡi người đời, anh phải tự biết anh.Học không phải là để thông hiểu văn chương, biết nghệ thuật hoặc một môn học nào khác, mà là để tự biết mình.Bạn bảo: "Được, cứ cho rằng tôi chịu gắng sức để chiến đấu, rằng tôi đã suy nghĩ kỹ và hiểu kỹ những lời nhận xét có giá trị của ông, thì tôi phải bắt đầu bằng cách nào đây?".Mặc dầu vậy, tôi vẫn phải viết vì cần phải viết.
