Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm.Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó.Cũng không được đọc truyện nữa.Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó.Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp.Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ.Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng.Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng.Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ.