Tôi cũng không thể tự bằng lòng, cho phép mình ăn mặc xoàng xĩnh và ăn những món chỉ cốt sống qua ngày.Thật đáng thương thay cho những con người sống kiếp đọa đày đó, Kobbi ạ!Hãy theo tôi vào trong quán, tôi muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện trong lúc tôi ăn một chút gì đó.Chứng kiến cảnh tượng ghê rợn đó.Và một trong những người khách đó không ai khác hơn chính là ông nội của cháu, ông Arad Gula.Tôi phải thường tính toán các khoản chi tiêu sao cho gia đình tôi không bị đói.Vừa lúc đó, trong không trung chợt có tiếng chuông vẳng lại.Cuối cùng, để sinh tồn, con phải bán hết các con ngựa, mấy người nô lệ và cả những bộ quần áo đẹp để lấy tiền mua thức ăn và chỗ ngủ.Sau này, khi công việc làm ăn phát đạt, anh ấy sẽ trả tiền cho tôi.- Chúng tôi đã nghe rất nhiều chuyện về ông ấy.