Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây.Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm.Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết.Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói.Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết.Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên.Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng.Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ.