Chúng tôi nợ tiệm tạp hóa 50 Mỹ kim và phải nuôi năm đứa con.Tôi hoảng hốt gần hoá điên.Walt Whitman nói: "Có phải chỉ học khôn được ở những người ngưỡng mộ, kính mến ta và nem nép trước mặt ta không? Hay là ta đã học được nhiều điều nhờ những người ghét bỏ, chống báng ta, tranh nhau với ta?Làm gì bây giờ? Đi ngả nào đây? Tôi mê mẩn hàng tuần như vậy.Chạy về miền quê được vài cây số, tôi bỏ đường cái, xuống xe ngồi khóc như con nít, trên mặt đất.Hốt nhiên, tôi nghe tiếng âm nhạc.Trong du lịch, anh luôn luôn "Chén chú chén anh".Ông khoa trưởng Hawkers ở trường Đại học Columbia nói với tôi ông lấy bài ca Ngỗng mẹ sau này làm châm ngôn.Người ta nói xấu, lăng mạ tôi đủ cách; người ta gọi tôi là chó dại, là rắn hổ, là đồ khốn.Người đó làm nghề buôn đường.
