Tôi đáp: "Chắc chắn vậy".Ông thấy rằng họ có chỗ này đặc biệt nhất là lúc nào cũng cần được người khác khen, khuyến khích và chú trọng tới họ, cả trong những tật lố lăng nhất của họ.Nhưng không bao giờ tiếc sự hy sinh đó hết, vì như lời chàng nói với chúng tôi: "Nhà tôi không được khán giả vỗ tay khen nữa, nhưng đã có những lời khen ngợi của tôi bù lại.Ban đầu, mỗi khi tôi thấy một đám thanh niên đốt lửa cắm trại, tôi vội chạy lại, lo sợ cho những cây quý của tôi.Tôi thích cây sồi lắm.Anh biết, các em có ý tứ, cẩn thận lắm.Thành thật gắng sức xét theo quan điểm của người.Bà xin tôi thành thực cho biết ý kiến nên bắt chước họ không?Ông ráng sức gây thiện cảm với cháu".Rồi một đêm, ông nảy ra một ý.
