Cách đây vài năm, cháu gái tôi, Joséphine Carnegie, rời quê hương tới làm thư ký cho tôi tại Nữu Ước.Bạn sẽ thấy thiện cảm, nhiệt tâm và hảo ý chói lọi trong đoạn đó.Thuở thiếu thời, tôi ham mê tranh biện với anh tôi, với các bạn tôi.Vậy thì làm sao kiến thức hẹp hòi của mày có cơ hội mở mang được".Có lúc tôi muốn được làm nghề của ông.Cho nên tôi nói rằng những chi tiết mà ông ấy không chịu cho biết, không cần thiết gì hết.Trong số người làm công Trung Hoa, vất vả dưới ánh nắng thiêu người, đổi chén mồ hôi lấy 7 xu mỗi ngày, tôi đã từng thấy nhiều nét mặt vui tươi, như trên mặt các phú ông ở Nữu Ước.Hạnh phúc của ta không do ngoại vật đem tới mà tự tâm ta phát khởi.Phải, rồi sao nữa? Bạn xoa tay hoan hỉ.Tôi không có gì để chữa lỗi hết.