Còn sót lại những tôi tiếp tục này.Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây.Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong.Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó.Đã thế lại còn không chịu quay bài.Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí.Đang định đứng lên đi ăn.Rồi đồng chí công an sẽ hỏi: Anh sở hữu chiếc xe được mấy năm rồi?.Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét.Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.
